Thứ Ba, 24 tháng 6, 2014

Bỏ ngàn tỉ xây nhà hát và xin từng đồng tiền ủng hộ của dân

Hoàng Phạm

Một Thế Giới - Nếu Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch (VHTT&DL) vẫn tiếp tục dự án xây các nhà hát, rạp chiếu phim với kinh phí lớn hơn 10 ngàn tỉ đồng thì sẽ nghĩ như thế nào trước hình ảnh các ông trưởng thôn hay các anh / chị tật nguyền vẫn phải đi xin từng đồng ủng hộ từ các hộ dân?

Cách đây vài hôm, ở nơi nhà tôi đang kinh doanh, chỉ là một huyện xã nhỏ của một tỉnh miền núi, ông thôn trưởng cầm cái bảng ghi, đến từng hộ gia đình xin bà con cô bác quyển góp ủng hộ ngư dân bám biển. Trước hình đất nước đang dầu sôi lửa bỏng như thế, tuy không giàu có gì nhưng bà con lối xóm chỗ tôi đều nhiệt tình ủng hộ, có người thì mấy chục, có người thì mấy trăm... tất cả đều được ghi tên cụ thể. Việc này tôi nghĩ nhiều nơi trên đất nước vẫn xảy ra.

Nói thì hơi mơ hồ, sợ mọi người không tin. Cách đây hai hôm, tôi cũng đang ngủ trưa thì có tiếng kêu cửa, chạy ra thì thấy có chị cũng cầm tờ giấy, đeo cái giỏ, bảo bán tăm ủng hộ người khuyết tật. Tôi thì thấy họ cũng dắt theo một người khuyết tật nữa nên cũng mua hai bịch tăm ủng hộ và vì đang cơn buồn ngủ nên cũng lật đật vào ngủ và từ chối ghi tên này nọ luôn.

Ấy mà hôm nay đọc báo thì bắt gặp được tin "Quy hoạch và Kế hoạch nâng cấp, xây mới các công trình văn hóa giai đoạn 2012-2020" của bộ VHTT&DL với tổng kinh phí hơn 10.000 tỉ đồng, trong đó có hơn 60% tiền từ trung ương và địa phương, 40% huy động nguồn xã hội hóa.

Tôi xin tự hỏi rằng, chúng ta xây nhà hát, rạp chiếu phim làm gì trong khi nền điện ảnh nước ta chẳng ra gì và âm nhạc thị trường đang trở thành một thảm họa?!

Muốn một đất nước giàu mạnh trước hết là dân phải giàu. Dân giàu thì nước mới mạnh. Chúng ta xây nhà hát làm gì trong khi đất nước ta vẫn là một đất nước yếu kém về kinh tế nếu không muốn nói là nghèo nàn? 

Biết bao nhiêu người khuyết tật đang cần giúp đỡ, biết bao nhiêu người dân phải sống trong nghèo khổ, biết bao nhiêu người dân nghèo phải ngày đêm lo nghĩ vì giá cả nông sản ngày càng rớt giá, biết bao nhiêu trẻ em miền núi đang phải sống và học tập trong điều kiện thiếu thốn… Tất cả họ đáng đùm bọc, che chở và phát triển đời sống hơn hay là xây dựng một nhà hát lớn đồ sộ mà tương lai có thể sẽ phải bỏ không như các nhà hát khác trong nước?!

Tình hình biển Đông đang nóng lên từng ngày từ khi Trung Quốc hạ đặt giàn khoan Hải Dương 981 trái phép trên lãnh thổ nước ta. Vậy hỏi ta xây nhà hát, rạp chiếu phim với kinh phí lớn như vậy để làm gì trong khi ngư dân ở các tỉnh ven biển vẫn cố bám biển để giữ gìn toàn vẹn lãnh thổ quốc gia trong điều kiện thiếu thốn với chiếc thuyền gỗ có thể bị tàu Trung Quốc đâm chìm bất cứ lúc nào? 

Đó là chưa kể các sĩ ngoài hải đảo đang phải chiến đấu với các phương tiện kém hiện đại. Đời sống của ngư dân các tỉnh ven biển, ở Hoàng Sa, Trường Sa thân yêu của đất nước đang rất khó khăn, vậy ta xây các nhà hát, rạp chiếu phim lớn có làm cho họ nở nụ cười trên môi được không trước tình cảnh như thế? Nếu chúng ta xây nhà hát ở các đô thị lớn thì những người dân, ngư dân ở các huyện nghèo có được hưởng gì hay không hay chỉ là tiếng tăm “nhà hát lớn” mà được xây từ một kinh phí kếch xù?

Tôi thấy dự án "Quy hoạch và Kế hoạch nâng cấp, xây mới các công trình văn hóa giai đoạn 2012-2020" với kinh phí lớn như thế chi ra trong hoàn cảnh đất nước như bây giờ là không hợp lý. Mong bộ sẽ có những thay đổi thích đáng và phù hợp với lòng dân hơn.

Và nếu dự án ấy vẫn cứ phải làm thì chuyện gì sẽ xảy ra? Tôi và tất cả mọi người đang đối mặt với một nghịch lý rằng: Nếu Bộ VHTT&DL vẫn tiếp tục xây các nhà hát, rạp chiếu phim lớn với một kinh phí lớn như thế trong khi các ông trưởng thôn, các anh/chị tật nguyền vẫn phải đi xin từng đồng từ các hộ dân.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét